Ấy vậy mà sau một đêm, mẹ chồng nhìn tôi lộ rõ nét ghét bỏ, khinh thường. Tôi tự thấy mình cũng không phải đứa con gái vô dụng, ngày đầu về nhà chồng không biết nấu cơm giặt quần áo thế sao mẹ chồng lại nhìn tôi với ánh mắt ấy.
Có chị em nào từng gặp sự cố đêm tân hôn chưa?
Hai vợ chồng tôi biết nhau khi đi làm xa nhà. Yêu nhau một thời gian, thấy hợp ý nên quyết định tiến đến hôn nhân. Thời gian quen nhau cũng gần hai năm, chỗ ai nấy ở cũng chưa từng sống chung. Nhưng đến ngày dạm hỏi, mẹ chồng tương lai cứ bóng gió việc sống cùng rồi thì không được lên đèn, ang vận xui cho cả nhà.Tôi không biết mẹ chồng tương lai mang đâu ra ý nghĩ đó rồi cố xoáy vào nói nọ kia.
Thật dở khóc dở cười là vào ngày đám cưới, chồng tôi uống quá nhiều rồi đâm ra ngủ li bì không biết trăng sao. Lúc quen nhau cũng chỉ nắm tay, hôn môi hoặc thân mật hơn thì vuốt ve chứ chưa từng vượt quá giới hạn. Đêm tân hôn nhìn chồng mặc nguyên bộ complet cưới rồi ngủ li bì tôi chỉ biết giúp chồng cởi quần áo. Phụ nữ dù có khỏe thì cũng không đỡ nổi sức nặng của đàn ông. Tôi muốn mặc giúp anh cái áo mà không cách nào xoay sở được. Thế rồi cứ để anh trần nửa người đắp chăn đi ngủ.
Cả đêm tôi lạ chỗ, lại nghe tiếng ngáy của anh rồi cả người anh tản rượu cứ nóng bừng làm tôi suốt đêm phải lau mồ hôi. Sáng ra, mắt nhắm mắt mở, vòng mắt đen thui như gấu trúc đi xuống nhà bếp nấu nước pha trà cho ba mẹ chồng.
Ấy vậy mà sau một đêm, mẹ chồng nhìn tôi lộ rõ nét ghét bỏ, khinh thường. Tôi tự thấy mình cũng không phải đứa con gái vô dụng, ngày đầu về nhà chồng không biết nấu cơm giặt quần áo thế sao mẹ chồng lại nhìn tôi với ánh mắt ấy.
Đợi chồng thức giấc, thay quần áo mới xong cả hai lên rót nước mời trà ba mẹ chồng ngày đầu làm dâu. Bà nhận ly trà mà ánh nhìn như soi mói cùng thăm dò. Rồi bóng gió nói không biết vận xui gì kéo đến đây.
Tôi nghe mà lòng ngổn ngang, rối bời. Lúc mẹ chồng nhờ thầy coi tuổi hai đứa cũng rất tốt, thế thì vận xui là thế nào? Tôi thật không hiểu nổi mẹ chồng đang ám chỉ điều gì.
Mấy ngày ở nhà tôi luôn làm tròn trách nhiệm và kính quý ba mẹ chồng. Nhưng càng lúc mẹ chồng càng khó chịu ra mặt với tôi. Đến nỗi tôi không biết nên làm thế nào để bà vừa ý. Tận gần ngày hai vợ chồng phải quay lại thành phố để làm việc mà mẹ chồng vẫn còn nhìn tôi bằng ánh mắt hậm hực.
Chồng tôi thương vợ có một mình ở bên nhà chồng mà còn phải chịu sự ghẻ lạnh của mẹ chồng nên có một tối, trước ngày hai vợ chồng đi thì tìm dịp hỏi riêng mẹ. Đến tận đến giờ đi ngủ, anh mới quay lại, vẻ mặt thần bí nhìn tôi. Tôi càng nhìn càng sốt ruột, cứ gặng hỏi anh đã nói gì với mẹ.
Anh nhìn tôi, khẽ vuốt tóc rồi hôn lên trán tôi dỗ dành và bảo:
– Mẹ nghĩ hai đứa mình ăn ở trước mà vẫn giấu mẹ để lên đèn.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh:
– Nhưng em và anh có ăn ở trước đâu.
Anh cười nhìn tôi, khẽ nắm lấy bàn tay tôi vỗ nhè nhẹ:
– Lỗi tại anh, đêm tân hôn ngủ lăn quay. Mẹ có lót một tấm khăn trắng bên dưới tấm đệm này nhưng lúc lấy ra thì không thấy…
Tôi há hốc miệng nhìn anh. Chỉ vì như thế mà mẹ chồng ghét bỏ tôi, có phải là quá đáng không? Đồng ý chữ trinh tiết quan trọng nhưng nó quan trọng với tôi chứ đâu phải là cái cớ để tôi bị ghẻ lạnh. Nếu thật sự hai chúng tôi “đã từng” thì mẹ chồng sẽ đối xử với tôi thế nào? Có xem tôi là cái gai trong mắt và quy hết vận xui trong nhà đều cho tôi mang đến? May mà chồng tôi tìm hiểu và giải thích lại với mẹ chồng nếu không thì cả đời này tôi phải chịu oan ức rồi. Nhớ lại chuyện ngày ấy tôi chỉ biết cười mỉa mai. Giờ mối quan hệ với mẹ chồng rất tốt nhưng ký ức ngày đó thật sự vẫn làm tôi dở khóc dở cười mỗi khi nhắc lại.