Em mông lung nhìn chiếc lá nhỏ đang rung rinh trong gió, lại một lần nữa hỏi lòng: “Những tháng ngày sau, em phải sống như thế nào?”
Người ta bảo, diễn biến tâm lý của sự đau buồn có 5 giai đoạn là: “Phẫn nộ”, “Phủ nhận hiện thực”, “Thỏa hiệp”, “Trầm cảm” và cuối cùng là “Chấp nhận”.
Còn em ngay lúc này lại chẳng thể phẫn nộ, chẳng thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận buông tay tình yêu của em.
Dẫu biết là bữa tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn, còn duyên người ở, hết duyên người sẽ phải đi; dẫu đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói vào lúc này… nhưng sau tất cả em vẫn chỉ có thể im lặng để anh đi.
Nhìn bàn tay anh, em tự hỏi mình: “Những tháng ngày sau, em phải sống như thế nào?”
Ngày đầu tiên xa anh, em không muốn rời khỏi giường. Ai cũng bảo em: “Một cánh cửa khép lạisẽ có một cánh cửa khác mở ra”, nhưng, “sẽ” là bao giờ? Chẳng phải cho đến lúc đó mọi thứ vẫn tối mịt mù sao?
Em không dám online vì sợ những lời thăm hỏi của bạn bè, cũng không dám mở điện thoại vì có quá nhiều kỉ niệm của chúng ta.
Rèm cửa vẫn buông rũ, còn em vẫn đang nằm trên giường- chẳng làm gì cả- chỉ khóc.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, em vẫn vậy. Nếu có gì đó thay đổi thì có lẽ là rèm cửa đã được kéo lên cao, có nắng làm rõ khuôn mặt anh trên tấm hình hai đứa chụp chung.
Em mông lung nhìn chiếc lá nhỏ đang rung rinh trong gió, lại một lần nữa hỏi lòng: “Những tháng ngày sau, em phải sống như thế nào?”
Ngày thứ tư, em mở điện thoại.
Hình nền là nụ cười của anh. “Anh cười gì chứ?”
Có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tin nhắn hỏi han từ những người bạn của chúng ta.
Lần chia tay này của chúng ta, thật sự đã làm nhiều người sốc rồi anh à!
Ngày thứ năm, em online. Em chỉ định đổi cái ảnh đại diện chút thôi, cũng định viết lách cái gì đó… nhưng có quá nhiều thông báo mới và tin nhắn khiến em thấy lòng nặng trĩu.
Ngày thứ sáu xa anh, em lục tìm hết thảy những kỷ vật. Mỗi kỷ vật là những đoạn ký ức rõ nét trong em.
Em dành ngày hôm nay để hồi tưởng.
Em vào quán quen uống một ly việt quất, ngồi ở góc quán quen thuộc, nghe bài hát quen thuộc và nghĩ về những điều thân thuộc của hai ta.
Ngày thứ bảy mình xa nhau, em tìm một chiếc rương lớn dùng để cất mọi kỷ vật.
Sách anh thích đọc, đĩa nhạc anh thích nghe, ly anh dùng để uống nước, nhẫn của chúng mình, áo đôi và rất nhiều những món đồ khác… em xếp gọn chúng vào… cẩn thận và trân trọng.
Sau đó, em cho phép mình được khóc thật to.
Ngày thứ tám xa anh, em đến gặp anh.
Em đến để nhìn anh, để nói với anh rằng: “Em đã đau khổ đủ rồi, lời hứa em chỉ đau khổ 7 ngày em đã thực hiện được rồi, từ giờ em sẽ chỉ hạnh phúc, em để anh đi… anh hãy yên nghỉ!”
Nguồn: Emyeuanh.vn tổng hợp