Khát khao mãnh liệt của người đàn bà thiếu hơi ấm đàn ông ở chị đã kéo Huấn lên giường. Còn Huấn, anh cũng không thể cưỡng lại được những câu nói hay và những vuốt ve, mơn trớn đầy kinh nghiệm của người đàn bà đang độ hồi xuân này
32 tuổi, Huấn chuyển đến làm công nhân trong một khu công nghiệp phía ngoại thành. Gần chục năm lang thang trên mảnh đất thủ đô, chuyển hết nhà máy này, xí nghiệp nọ nhưng anh vẫn chưa tìm được chỗ làm ổn định. Chỗ thì lương thấp, chỗ lại độc hại, chỗ thì đơn hàng thất thường…. Lần này anh được một người bạn giới thiệu vào xưởng sản xuất lắp ráp linh kiện điện tử.
Chị làm tổ trưởng tổ 3, nơi Huấn vào làm. Chị hơn Huấn 8 tuổi nhưng vẻ nhanh nhẹn, hay vui cười và có kiểu tóc ngắn đẹp khiến chị trẻ hơn cái tuổi 40 nhiều. Nhìn vào đôi mắt đen láy và lúc nào cũng biết cười của chị, ít ai tin rằng đời tư chị gặp không ít trái ngang.
18 tuổi, chị trót mang thai với anh bạn cùng lớp. Khi phát hiện ra mình có bầu thì cũng là lúc hình hài đứa bé đã lớn. Dù giận sôi người nhưng gia đình người bạn trai cũng không thể bắt chị phá bỏ, cũng không cho con trai cưới treo gì. Chị ngậm đắng nuốt cay nuôi con một mình. Năm con lên 3 tuổi, hai anh chị mới register kết hôn. Dẫu vậy nhưng bố mẹ chồng chỉ đon đả với cháu nội còn chẳng bao giờ hỏi han, ngó ngàng tới chị.
Học hết cấp 3, chồng chị đi làm công nhân cũng là lúc anh bắt đầu sa vào lô tô, ứng dụng rồi liên tục trở về nhà trong trạng thái say mèm, đánh đập vợ con không ngớt. Những nhịn nhục, hy sinh vì chồng của chị đã tràn ly trong một lần hai mẹ con chị bị túm tóc quất tới tấp, chị quyết định ôm con ra đi. Ngần ấy năm trời, hai mẹ con đằng đẵng tựa vào nhau sống, chị cũng không có ý định đi bước nữa dù nhận được không ít sự quan tâm.
Câu chuyện về cuộc đời chị ít ai có dịp được nghe hay chứng kiến, ngoại trừ Huấn. Hai chị em thân thiết với nhau ngay từ ngày mới vào làm. Anh thường xuyên ghé qua nhà chị sửa hộ cái quạt, xem lại đường điện…. Những buổi cơm tối ở nhà chị càng xích lại không chỉ tình chị em giữa chị và Huấn mà còn khiến Huấn và con gái chị nảy sinh tình cảm.
Chị ủng hộ hết mực cho dù Huấn hơn con gái chị những 12 tuổi. Vừa tạo điều kiện cho con gần gũi người yêu, chị vừa nhắc nhở Huấn đợi bé học hết cao đẳng, xin được việc làm ổn định sẽ tổ chức đám cưới. Từ lâu, Huấn đã tin tưởng và coi chị như người thân trong nhà nên được thế, anh càng yêu thương con bé hơn.
Đứa con gái chị cũng hết lòng yêu thương và quan tâm Huấn. Mỗi dịp cuối tuần hay nghỉ lễ được về nhà, nó thường xuyên qua phòng trọ Huấn dọn dẹp, cơm nước tươm tất. Trong căn phòng vắng, những lần Huấn không kiềm chế được bản năng đàn ông đều bị con bé ngăn lại. Rồi chuyện gì đến cũng đã đến. Biết tin con bé mang thai, Huấn mừng ra mặt, chỉ muốn được tổ chức đám cưới luôn.
Nhưng con bé nhất quyết không chịu. Nó vừa học năm thứ nhất và biết chắc rằng mẹ nó sẽ không cho phép vì hơn ai hết chị hiểu cảnh làm mẹ ở cái tuổi ẩm ương cực khổ biết nhường nào. Huấn đành dẫn nó đến một phòng khám phụ khoa lớn trong nội thành để “xử lý” hậu quả mình đã gây ra.
Mẹ vợ tương lai hay bạn tình?
Về phần chị, chị vẫn không hề nghi ngờ gì chuyện con bé mang thai. Chỉ có điều thời gian gần đây chị và Huấn đã không còn thân mật như trước. Nguyên nhân do sau một lần liên hoan xưởng, Huấn đưa chị về nhà nhưng không hiểu ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào mà chị và Huấn lại quấn lấy nhau suốt cả đêm dài.
Khát khao mãnh liệt của người đàn bà thiếu hơi ấm đàn ông ở chị đã kéo Huấn lên giường. Còn Huấn, anh cũng không thể cưỡng lại được những vuốt ve, mơn trớn đầy kinh nghiệm của người đàn bà đang độ hồi xuân này. Ý thức về tình chị em đã biến mất, thay vào đó là dục vọng xâm chiến toàn bộ cơ thể hai con người trong bóng đêm tĩnh lặng.
Kể từ hôm đó, chị và Huấn rất ngượng nghịu khi trò chuyện cùng nhau. Họ hay lảng tránh hoặc nói trống không. Dù không ai biết, cũng chẳng ai nhắc lại chuyện đã xảy ra đêm hôm đó nhưng mỗi người đều thấy bối rối khi gặp nhau.
Huấn lên thẳng trường đưa con bé đến phòng khám vào ngày chủ nhật. Đang trong lúc đứng ngồi không yên ở hành lang thì anh nhận được tin nhắn của chị. Huấn chột dạ vì tưởng chị biết chuyện hai đứa. Anh hấp tấp đọc “có thai”, “3 tháng”, “đêm hôm ấy”, “của cậu”, không đọc nổi tuần tự từng câu, từng chữ. Đọc đi, đọc lại, anh bần thần cả người, đầu óc rối tung chưa biết xoay sở ra sao thì con bé bước ra khỏi căn phòng trắng toát….
Anh lờ mờ tưởng tượng ra viễn cảnh lại một lần nữa phải đứng trước căn phòng trắng này. Nhưng tình yêu của anh, tình chị em bấy lâu vun đắp liệu sẽ đi về đâu?